Tâm Sự

Tôi yêu gia đình!!

Gia đình, nơi ta lớn lên, nơi ta trưởng thành, nơi chất chứa yêu thương vô bờ bến. Thật buồn cho những người không biết coi trọng gia đình!!

Có thi thoảng, tôi tranh thủ đọc một vài bài viết, tôi nhận ra, mọi bài viết đều liên quan nhiều đến tình cảm đôi lứa, tình bạn, tình chị em anh em kết nghĩa hay đại loại như vậy… Tôi cũng như các bạn thôi, tôi cũng hay để tâm đến những chuyện như vậy… Nhưng có lúc tôi nhận ra, mình đã bỏ quên thứ gì đó, thật thiêng liêng, thật sâu nặng, GIA ĐÌNH, chính là gia đình! Nơi tôi lớn lên, nơi tôi trướng thành, và hơn cả là nơi có những người thương tôi vô điều kiện… Bạn thử nhìn xem, ngoài kia không ai là yêu thương bạn thật lòng và vô điều kiện như ở gia đình đâu. Cái gì cũng có cái giá của nó, nhưng tình thương gia đình dành cho bạn là vô giá. Tôi hận mình, có khoảng thời gian nào đó tôi đã rất ngu muội, tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên có ích đến từ những người yêu thương tôi trong gia đình! Có lúc tôi thấy tôi thật vô dụng, sinh ra đã là một đứa con gái, lúc còn nhỏ chắc giúp được gì cho bố mẹ, lúc lớn hơn một chút thì ganh đua tị nạnh với bạn bè cùng trang lứa, hận mẹ hận cha, sao lại không được bằng bạn bằng bạn bằng bè. Cái tuổi mới lớn ấy mà, còn chưa đủ để hiểu hết những yêu thương gia đình dành cho mình. Tôi hận tôi, tôi ghét bản thân tôi, tôi căm ghét chính bản thân mình, tại sao tôi có thể.. Tôi làm mẹ buồn, tôi làm bố tức giận, rồi khư khư với suy nghĩ quá cổ hủ, tôi sai nhưng tôi bảo thủ, tôi bảo là bố mẹ không hiểu tôi, tôi ghét họ, có lúc tôi đã nghĩ như vậy, giờ nghĩ lại tôi ân hận đến phát khóc, sao tôi có thể?? Lúc tôi lớn, phải gọi là đủ lớn, đủ lông, đủ cánh, tôi như chú chim non muốn thử sức, muốn bỏ rơi tổ để bay đến nơi xa, bố mẹ ngăn cản thì bảo bố mẹ là cố hủ. Cố chấp ra đi, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, xã hội ngoài kia đáng sợ hơn tôi tưởng, nó quất ngã tôi, nó hắt húi tôi, ôi! Tôi nhớ gia đình, nơi lúc tôi ngã sẽ có người đỡ tôi dậy, nơi chăm sóc tôi từng li từng tí, ngay lúc này, tôi nhớ gia đình! Nỗi nhớ gia diết, nặng lòng hơn biết bao nỗi nhớ… Tôi gục ngã, cả xã hội xô đẩy tôi, riêng gia đình luôn đứng về phía tôi, tôi quá ngu muội, tôi đã quá sai, tôi đã quá sai rồi… Lúc trưởng thành, là phận con gái, tôi phải đi lấy chồng, tôi không còn ở bên gia đình của bản thân mình, tôi có nhiệm vụ khá, tôi phải phụng dưỡng cho những con người khác, bố mẹ chồng tôi, biết lẽ là phái vậy nhưng tôi lại không thích vậy. Bố mẹ tôi nuôi tôi lâu thật lâu, vậy mà khi cưới, tôi lại phải phụng dưỡng cho những người khác, những người chưa nuôi tôi được một ngày? Tại sao, tôi không muốn vậy, giờ đây, hơn hết cả tôi muốn ở bên gia đình, phụng dưỡng cho bố mẹ mình, lúc nhỏ không giúp được gì, lớn lên thì phải đi nơi khác, tôi chưa phụng dưỡng được cho cha mẹ một ngày nào cả, tôi ân hận lắm… Bởi vậy, tôi viết nên bài này chỉ mong bạn, trước khi nhận ra vết chai xạm trên tay bố, những vết hằn, vết nhăn nheo trên khuôn mặt mẹ thì hãy cố gắng yêu thương họ thật nhiều, đừng cãi lời, đừng để họ buồn bạn nhé! Bởi tôi biết bạn sẽ hối hận sau này…!! »)

Mỗi ngày dành thời gian cho gia đình thương yêu của mình chỉ 20 phút thôi, nghe thì tưởng chừng ngắn ngủi, đơn giản nhưng lại thật khó thực hiện.

13-b-i-xu-on-th-anh-1435735687-2661-1435

Là người trụ cột gia đình nhưng tôi cũng phải tập thật nhiều và thay đổi thật nhiều để vun vén hạnh phúc gia đình ngày càng tròn vẹn. Và dần nhận ra rằng đó là niềm hạnh phúc, là sự gắn kết tuyệt vời. Mỗi ngày tôi chỉ dành 20 phút quan tâm đến vợ yêu, cùng con trai chơi đùa, dạo phố hay cùng nhau dùng cơm, dọn dẹp… mọi thứ bên cạnh mình đều trở nên hoàn hảo. Tôi yêu gia đình nhỏ của mình.

#kun

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *